Nhân Duyên không chỉ là quy luật vận hành của vạn pháp, mà còn là phương tiện vi diệu để độ sanh. Không có gì tự nhiên sinh, cũng chẳng có gì tự nhiên mất; tất cả đều nương vào nhân đã gieo và duyên hội đủ. Chư Phật và Bồ Tát nương nơi trí tuệ thấy rõ Nhân Duyên mà tùy cơ giáo hóa.
Gặp người có thiện duyên thì dùng lời lành khuyên dạy; gặp kẻ căn cơ sâu dày thì chỉ bày con đường giải thoát. Nhờ hiểu Nhân Duyên, ta học cách không chấp ngã, không trách người, mà chỉ lặng lẽ gieo nhân lành, bồi dưỡng duyên tốt.
Nhân Duyên vì thế không chỉ là một học thuyết triết lý, mà là phương tiện từ bi, giúp người tu hành thấy rõ nhân quả, sống thuận pháp, và mở lòng bao dung giữa cuộc đời vô thường.